Cuộc sống ở quê và thành phố khác nhau rất nhiều. Phượng đi học xa nhà từ khi 15 tuổi, rồi cứ thế bị cuốn vào công việc, nhịp sống phố thị ít nhiều thấm vào lối sống sinh hoạt thường ngày. Mỗi lần Phượng về quê, thường là 2 ngày, lâu hơn thì được 1 tuần, thời gian ở bên gia đình đã sớm trở thành điều xa xỉ dù nó vốn hết sức giản đơn. Phượng dần nhận ra bản thân muốn ở bên cạnh những người thân yêu nhiều hơn. Cô gái trẻ quyết định bỏ lại công việc nhiều người mơ ước, để bỏ phố về rừng vào năm 24 tuổi.
Chị gái của Phượng tên Minh Hồng, tốt nghiệp khoa Du lịch, trường ĐH KHXH&NV. Hai chị em không học về nông nghiệp, nhưng cả hai được sinh ra trong gia đình thuần nông, ít nhiều am hiểu về đặc tính cây lúa, cây ngô.
Về quê, Phượng trở thành người nông dân đích thực.
Cây ngô là cây gắn bó với gia đình Phượng nhất. Nó không chỉ là tài sản giúp bố mẹ nuôi chị em cô ăn học, mà còn là ký ức có phần thiếu thốn nhưng rất ấm áp và hạnh phúc, với những món quà quê dân dã như: Bánh ngô, bỏng ngô, cơm độn ngô,…
Khi đi sâu nghiên cứu, chị em Phượng nhận thấy tại châu Âu, mì pasta được làm từ ngô là một loại mì cực kỳ cao cấp. Do trong ngô không có Gluten – một chất mà những người theo đuổi lối ăn uống healthy đang cố tránh.
Hàm lượng dinh dưỡng có trong ngô không biến đổi gen rất tốt cho sức khỏe, Phượng thực sự cảm thấy có tương lai với cây trồng này.
Qúa hay